VIỆT NAM KHÔNG CÓ CƠ SỞ XÃ HỘI CHO VIỆC THỰC HIỆN “TAM QUYỀN PHÂN LẬP”
Tam quyền phân lập hay
còn hiểu theo nghĩa phân chia quyền lực là một mô hình quản lý nhà nước với
mục tiêu kiềm chế quyền lực để hạn chế lạm quyền, bảo vệ tự do và công bằng
pháp luật. Mô hình và khái niệm này được biết đến từ lâu, ít nhất là từ thời La
Mã cổ đại và được thể chế hóa trong hiến pháp hiện đại của nhiều quốc gia,
trong đó có Hiến
pháp Hoa Kỳ,Hiến pháp Cộng hòa
Liên bang Đức nhưng
không có trong Hiến pháp Việt Nam hay các nước cộng sản khác. Trong
mô hình này, quyền lập
pháp, quyền hành
pháp và
quyền tư pháp được tách biệt và giao cho 3 cơ quan độc lập khác
nhau thực hiện và qua đó ràng buộc, kiểm tra và giám sát hoạt động lẫn nhau.
Theo thể chế này, không một cơ quan hay cá nhân nào có quyền lực tuyệt đối
trong sinh hoạt chính trị của một quốc gia.
Khoản 3 Điều 2 Hiến pháp Việt Nam năm
2013 quy định: "Quyền lực nhà nước là thống nhất, có sự phân công, phối
hợp, kiểm soát giữa các cơ quan nhà nước trong việc thực hiện các quyền lập
pháp, tư pháp, hành pháp."[1]. Hiện nay, bộ
máy nhà nước tại Việt Nam được tổ chức theo hướng tập trung quyền lực tuyệt đối
vào một đảng cầm quyền là Đảng Cộng sản Việt
Nam.
Đảng cộng sản lãnh đạo tuyệt đối mọi hoạt động của nhà nước, bao gồm cả quyền
thiết lập pháp luật (lập pháp), quyền thi hành pháp luật (hành pháp) và quyền
phán quyết (tư pháp). Điều này được khẳng định qua Điều 4, Hiến pháp nước Cộng
hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam và được thiết lập trên thực tế thông qua quy định
mọi chức vụ quan trọng trong bộ máy nhà nước, tòa án và quốc hội đều phải được
đảm nhiệm bởi đảng viên của Đảng cộng sản Việt Nam. Tổng bí thư Đảng Cộng sản Việt
Nam Nguyễn Phú Trọng khẳng định
"Nhà nước ta không tam quyền phân lập.".
Một số người đã cổ súy
cho việc thực hiện cái gọi là “tam quyền phân lập”, đòi tách biệt quyền lập
pháp, hành pháp và tư pháp để “kiềm chế”, “đối trọng” giữa ba quyền này theo mô
hình nhà nước tư sản và đưa ra các luận điệu “để xây dựng cơ chế tam quyền phân
lập trong tổ chức bộ máy nhà nước, điều kiện đầu tiên là áp dụng hệ thống chính
trị đa nguyên, đa đảng”; “điều kiện khác của việc áp dụng chế độ tam quyền phân
lập là phải trung lập hóa, phi chính trị hóa lực lượng quân đội và cảnh sát”.
Đây là những luận điệu không mới và đã được các thế lực thù địch, phản động ra
sức tuyên truyền, kích động nhằm xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng và chế độ xã
hội chủ nghĩa ở nước ta.
Cần khẳng định “tam
quyền phân lập” có thể phù hợp ở các mức độ khác nhau với một số nước trên thế
giới, nhưng không phù hợp với thể chế chính trị nước ta, bởi lẽ việc thực hiện
quyền lực nhà nước theo phương thức nào là phụ thuộc vào thể chế chính trị của
mỗi quốc gia. Ở nước ta, nhân dân là chủ nhân của quyền lực chính trị, quyền
lực nhân dân là cội nguồn của quyền lực nhà nước, quyền lực đó chỉ có thể thực
hiện một cách thống nhất dưới sự giám sát của nhân dân, chứ không thể phân
chia, chia cắt, phân rã. Nguyên tắc tất cả quyền lực nhà nước thuộc về nhân dân
được bảo đảm thực hiện bởi sự kết hợp hài hòa giữa dân chủ trực tiếp (tức là
nhân dân trực tiếp tham gia quản lý nhà nước và xã hội, giám sát hoạt động của
Nhà nước) và dân chủ đại diện (tức là nhân dân phân công và ủy quyền cho các cơ
quan nhà nước thực hiện quyền lực nhà nước).
Dưới sự lãnh đạo của Đảng, Nhà nước, Mặt trận Tổ
quốc, các đoàn thể chính trị - xã hội với chức năng, nhiệm vụ, quyền hạn, mối
quan hệ chính trị, xã hội, pháp lý của mình đều hướng tới phục vụ nhân dân,
thực hiện “tất cả quyền lực nhà nước thuộc về nhân dân”, không để lập pháp vị
lập pháp, hành pháp vị hành pháp, tư pháp vị tư pháp như các thể chế “tam quyền
phân lập”. Quyền lực nhà nước là thống nhất do tất cả quyền lực nhà nước thuộc
nhân dân và thống nhất về mục tiêu chính trị: dân giàu, nước mạnh, dân chủ,
công bằng, văn minh; quyền lực nhà nước là thống nhất, nhưng có sự phân công,
phối hợp và kiểm soát quyền giữa các cơ quan trong việc thực hiện quyền lập
pháp, hành pháp và tư pháp. Sự phân công rành mạch giữa các cơ quan nhà nước là
tiền đề quan trọng để kiểm soát quyền lực nhà nước, bảo đảm nguyên tắc quyền
lực nhà nước thuộc về nhân dân. Mặt khác, sự phân công đó cũng rất cần thiết để
xây dựng một nền hành chính quốc gia ổn định, thống nhất từ Trung ương đến cơ
sở. Yếu tố kiểm soát ở đây không phải là sự “kiềm chế”, “đối trọng”, mà là để
tăng sự giám sát giữa các cơ quan thực hiện quyền lực nhà nước DŨNG GIA
Nhận xét