PHÊ PHÁN QUAN ĐIỂM CHO RẰNG ĐẢNG TA KỲ THỊ NGƯỜI CÓ ĐẠO
Tôn trọng tự do tín ngưỡng, tôn giáo và tự do không tín ngưỡng, tôn giáo là quan điểm nhất quán của Đảng, Nhà nước ta trong suốt quá trình lãnh đạo cách mạng. Ngay khi Nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa mới ra đời, trong phiên họp đầu tiên của Chính phủ, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã tuyên bố long trọng chính sách của Chính phủ là tự do tín ngưỡng, lương giáo đoàn kết. Chính sách đúng đắn đó đã tập hợp đồng bào có đạo trong khối đại đoàn kết toàn dân tộc, đồng hành cùng dân tộc, sống tốt đời đẹp đạo, đóng góp to lớn vào thắng lợi chung của dân tộc trong đấu tranh giải phóng dân tộc và kiến thiết đất nước.
Bước vào thời kỳ đổi mới toàn
diện đất nước, cùng với các chính sách khác, chính sách tôn giáo đã không ngừng
hoàn thiện, ngày càng phù hợp với thực tế khách quan, tình hình đất nước và
quốc tế. Đảng, Nhà nước ta xác định tôn giáo là nhu cầu tinh thần của một bộ
phận nhân dân, đang và sẽ tồn tại cùng dân tộc trong quá trình xây dựng chủ
nghĩa xã hội ở nước ta; đồng bào theo các tôn giáo là bộ phận của khối đại đoàn
kết toàn dân tộc; đạo đức tôn giáo có những điểm phù hợp với yêu cầu xây dựng
xã hội mới. Đảng và Nhà nước ta còn chủ trương thực hiện nhất
quán chính sách đoàn kết tôn giáo, đoàn kết giữa người theo tôn giáo và người
không theo tôn giáo, giữa những người theo các tôn giáo khác nhau: Vận động,
đoàn kết, tập hợp các tổ chức tôn giáo, chức sắc, tín đồ sống tốt đời đẹp đạo,
đóng góp tích cực cho công cuộc xây dựng và bảo vệ Tổ quốc; giữ gìn, phát huy
những giá trị tích cực của truyền thống thờ cúng tổ tiên, tôn vinh người có
công với dân tộc, với nhân dân; đồng thời, nghiêm cấm sự phân biệt đối xử với
công dân vì lý do tín ngưỡng, tôn giáo.
Ở nước ta,
mọi tín đồ đều có quyền tự do hành đạo tại gia đình và ở cơ sở thờ tự hợp pháp
theo quy định của pháp luật. Các tổ chức tôn giáo được Nhà nước thừa nhận hoạt
động theo Hiến pháp và pháp luật, được pháp luật bảo hộ, được mở cơ sở đào tạo
những người chuyên hoạt động tôn giáo, xuất bản các ấn phẩm về tôn giáo, được
xây dựng, sửa chữa, giữ gìn cơ sở thờ tự theo quy định của pháp luật. Trong
những năm đổi mới vừa qua, nhiều công trình thờ tự cũ được tôn tạo khang trang,
nhiều công trình lớn mang tầm cỡ khu vực được đầu tư xây dựng mới; nhiều hội
nghị, hội thảo quốc tế về tôn giáo được tổ chức thành công tại Việt Nam.
Nhà nước tôn
trọng và bảo hộ quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo của mọi người; bảo đảm để các
tôn giáo bình đẳng trước pháp luật. Nhưng các tôn giáo và tín đồ tôn giáo phải
tuân thủ nghiêm Hiến pháp và pháp luật, chịu sự quản lý của Nhà nước bằng pháp
luật nhằm giữ gìn an ninh chính trị, trật tự an toàn xã hội, tạo môi trường ổn
định bảo đảm cho cuộc sống yên lành của nhân dân, trong đó có những người theo
tôn giáo. Do vậy, việc nghiêm trị đối với những kẻ gây rối, làm mất ổn định
chính trị, trật tự an toàn xã hội, dù họ là người theo tôn giáo đều là việc làm
cần thiết trong quản lý đất nước. Không thể coi việc xử lý những cá nhân tín đồ
có những hành động vi phạm pháp luật, xâm phạm trật tự an toàn xã hội, cuộc
sống yên bình của nhân dân là “đàn áp tôn giáo”, là “vi phạm nhân quyền”. Thử
hỏi, nếu để cho những phần tử xấu, mượn cớ đòi tự do tín ngưỡng, tôn giáo để
làm những việc trái với đạo lý, vi phạm pháp luật, làm tổn hại đến cuộc sống
của cộng đồng dân cư, chia rẽ khối đại đoàn kết dân tộc, thì hậu quả sẽ như thế
nào? Khi đó, không những lợi ích dân tộc bị đe dọa, mà lợi ích thiết thân của
những người theo đạo - một bộ phận trong khối đại đoàn kết dân tộc cũng sẽ
không được bảo đảm.
Nhận xét