PHÂN HÓA “GIÀU – NGHÈO” VÀ HỆ LỤY CỦA NÓ
Phân hóa giàu nghèo là một vấn đề xã hội
của các nền kinh tế trên thế giới hiện nay. Sự phân hóa giàu nghèo có thể thấy
dưới nhiều hình thức và ở khắp nơi. Đơn giản nhất và dễ nhìn thấy nhất là những
người giàu sống trong trung tâm thành phố và những người nghèo, nhà nghèo sống ở
ngoại ô thành phố, thậm chí sống ở những khu nhà tạm bợ, ổ chuột, …
Xét dưới
góc độ chính trị, phân hóa giàu nghèo có
thể sẽ dẫn đến phân cực xã hội. Bên cạnh những người giàu lên bằng tài năng,
công sức thực sự thì cũng có không ít “quan tham”, “đại gia” hay “trọc phú”,
giàu lên nhanh chóng một cách bất minh, bất hợp pháp, do lợi dụng những khe hở
luật pháp để khai thác tài nguyên, bóc lột
lao động và vơ vét, tài sản xã hội. Những
khoản thu nhập bất chính này làm
gia tăng khoảng cách chênh lệch giữa nhóm giàu và nhóm nghèo, làm cho những người
nghèo càng trở nên nghèo hơn. Vì nguồn tiền kiếm được do phi lao động là chủ yếu,
không phải “đổ mồ hôi, sôi nước mắt”, nên nhóm người giàu có này sống rất xa
hoa, lãng phí.
Sự phân
hóa giàu nghèo về lâu dài sẽ làm cho người dân bức xúc, làm giảm tính gắn kết xã hội, làm gia tăng các vụ khiếu kiện
gây mất ổn định xã hội. Phân hóa giàu nghèo còn dẫn đến những hệ quả tiêu cực
là: Nội bộ cán bộ, đảng viên tự diễn biến theo chiều hướng xấu, gây ảnh hưởng
nghiêm trọng đến an ninh chính trị nội bộ; bộ máy nhà nước hoạt động kém hiệu lực;
các chủ trương, chính sách của Đảng và
Nhà nước bị vô hiệu hóa và bị làm sai lệch; sự lãnh đạo của Đảng suy yếu. Điều
đó tạo điều kiện cho các thế lực thù địch tiếp tục thực hiện âm mưu "diễn
biến hòa bình", làm giảm sút lòng tin của nhân dân đối với Đảng và đe dọa
sự tồn vong của chế độ xã hội chủ nghĩa mà chúng ta đang từng bước xây dựng. Sự
phân hóa giàu nghèo không chỉ tiềm ẩn những mâu thuẫn, xung đột, mà còn có nguy cơ phá hỏng
sự nghiệp đổi mới và các mục tiêu phát triển của nước ta.
Dưới góc độ kinh tế, sự phân hóa giàu
nghèo có thể trở thành yếu tố kìm hãm sự tăng
trưởng và phát triển kinh tế (nếu đó là sự làm giàu không chính đáng). Vì, tình trạng bất
bình đẳng trong thu nhập ngày càng trở nên trầm trọng sẽ khiến tăng trưởng kinh tế không thể ổn định. Điều
này gây ra tình trạng di dân cơ học từ
nông thôn ra thành thị, từ vùng khó khăn sang vùng thuận lợi hơn, từ đó
gây áp lực quá tải lên cơ sở hạ tầng đô
thị và gây xáo trộn xã hội. Do đó, việc giải quyết tốt vấn đề phân hóa giàu
nghèo sẽ tác động tích
cực tới mục tiêu phát triển nền kinh tế một cách bền vững.
Dưới góc độ
xã hội, phân hóa giàu nghèo ảnh hưởng tiêu cực đến an ninh xã hội; làm gia tăng
tệ nạn xã hội, các loại tội phạm. Vì luôn phải đối đầu với những khó khăn về
kinh tế, nên không ít người nghèo lúc nào cũng cảm thấy cuộc sống của mình bị
đe dọa. Cái nghèo, cái đói cũng thường đi liền với sự thất học, đó cũng là những nguyên nhân đẩy một bộ phận
người nghèo vào ngõ cụt của cuộc đời. Với quan niệm “không có gì để mất”, nên một
số người nghèo có thể liều lĩnh làm những việc trái với pháp luật và
đạo đức. Trong nhiều vụ án, đối tượng phạm tội là người nghèo; nếu có cuộc sống tương đối ổn định thì có lẽ
họ không phạm tội. Nghèo đói cũng khiến nhiều thanh, thiếu niên không được học
hành đến nơi đến chốn đã tìm đến các đô thị kiếm việc làm, tìm cơ hội đổi đời.
Cuộc mưu sinh khó khăn khiến không ít người trong số họ rơi vào cảnh túng bấn,
quẫn bách không lối thoát và họ trở thành tội phạm.
Xét về khía cạnh đạo đức, sự phân hóa
giàu nghèo làm cho một số người định hướng lệch lạc các giá trị chuẩn mực đạo đức,
lối sống của xã hội. Cùng với việc đẩy mạnh kinh tế thị trường có sự gia tăng
triết lý sống “mạnh được yếu thua, khôn sống mống chết” và dục vọng chạy theo đồng
tiền, bất chấp tình nghĩa.
Sự xuống cấp về đạo đức là nhân tố làm phá vỡ nền nếp gia phong của nhiều
gia đình. Tình trạng bạo hành trong gia đình, tình trạng buôn bán phụ nữ
và trẻ em, trẻ em bị xâm hại, trẻ em phải lang thang kiếm sống, trẻ em vi phạm
pháp luật có chiều hướng gia tăng. Tình trạng người già bị ngược đãi xảy ra
ngày càng nhiều. Không ít đứa con bất hiếu đã thẳng tay đuổi bố mẹ già ra khỏi
nhà, thậm chí đánh đập dã man người đã mang nặng đẻ đau. Một số người già không
có nơi nương tựa, hoặc sống lang thang dù họ có gia đình và con cái. Hiện tượng
xuống cấp về đạo đức gia đình như vậy có một phần nguyên nhân ở sự nghèo đói.
Xã hội muốn phát triển thì phải chấp nhận có một số người giàu trước nhờ trí tuệ,
nhờ năng lực và có khi do may mắn nữa. Song, khoảng cách giàu nghèo quá lớn có
thể khiến cho mốt số người nghèo cảm thấy tuyệt vọng. Không ít người nghèo do bế
tắc trước cảnh nghèo, đã tự tử để muốn giải thoát cho mình và để không trở
thành gánh nặng cho gia đình. Những gia đình nghèo đó đã nghèo khổ về vật chất,
lại còn nghèo khổ thêm cả tinh thần.
Phân hóa giàu nghèo còn gây ra sự phân
tầng đẳng cấp trong xã hội. Điều này có thể dẫn đến tình trạng bất mãn của một
nhóm người nào đó. Sự phân cách giàu nghèo nếu để quá lớn sẽ dẫn đến thái độ được
coi là "thù địch" của người nghèo đối với người giàu. Điều này thể hiện
qua việc xuất hiện và tồn tại tâm lý hằn học với sự giàu có, đố kỵ với những
nhà kinh doanh, ác cảm với những người thành đạt không theo quan niệm truyền thống
cũ.
Như vậy, càng nghèo đói, chậm phát triển
thì sự bất bình đẳng xã hội càng lớn hơn. Và càng không phải cứ đẩy mạnh kinh tế
thị trường thì khoảng cáchgiữa nhóm hộ giàu và nhóm hộ nghèo sẽ được xóa bỏ; mà
trái lại, kinh tế thị trường càng tự do thì càng đẩy nhanh sự cách biệt giàu
nghèo. Vấn đề đặt ra là phải ngăn ngừa, hạn chế sự phân hóa giàu nghèo do giàu
lên một cách bất thường và bất chính, do tham nhũng, do những hành vi buôn gian
bán lậu, làm ăn theo kiểu chụp giật trong giai đoạn “tranh tối, tranh sáng” của
cơ chế thịtrường, do những chính sách không hợp lý mà con người tạo ra. Đồng thời,
phải tuyên dương, nhân rộng các điển hình làm giàu hợp pháp, bởi những người giàu,
trong chừng mực nào đó, còn là tấm gương, sự giàu có còn là mục tiêu để những
người nghèo phải nỗ lực vươn lên. Cần khuyến khích các hộ đã giàu lên một cách
hợp pháp hỗ trợ người nghèo. Mặt khác, phải nâng cao mức sống của người nghèo
thông qua việc nâng cao năng lực và sự tự ý thức vươn lên thoát nghèo của chính
họ. Do đó, việc “xóa đói” kiến thức, “giảm nghèo” nhận thức sẽ là sự xóa đói giảm
nghèo một cách căn cơ nhất cho sự phát triển bền vững và ổn định của xã hội. Việc
giúp cho người nghèo chiếc “cần câu”
và dạy cho họ làm cách nào để “câu cá” mới là phương cách hiệu quả hơn nhiều.
Nhận xét